“Do đó tao không làm gì hết, tao chỉ tiếp tục ngắm nhìn bả. Tôi cảm thấy bất an, cúi xuống nhặt lên, mở ra…
Hàng chữ của em, chữ tròn trịa, nét chữ mà tôi đã quá quen thuộc…
Tôi không còn cảm giác nữa, mắt tôi cay, đỏ lên rồi chảy hai hàng nước… chân tôi khụy xuống, đầu gối chống xuống nền nhà, ngồi thụp xuống… tất cả giác quan và cảm giác của tôi như không còn hoạt động, trừ đôi mắt…
Cảm giác vô vọng… dâng lên…
…
Hãy cho em gọi từ thân thiết đó thêm một lần nữa.
Cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em, từ lần chết hụt, từ những thế võ thuật, từ những đồng tiền, từ tấm lòng của anh dành cho em. Tại sao không có “bệnh nhân” nào lên tiếng phản đối, phàn nàn hay thưa gởi? Chẳng lẽ ai cũng chịu để cho bác sĩ toa rập với nhau để đè họ ra làm tình hết sao?
Em còn đang băn khoăn với thắc mắc chưa được giải tỏa thì cô y tá đã dịu dàng nhích lại gần em, cô ta cúi xuống mút vú em một cách thản nhiên như biết chắc rằng em sẽ không thể phản đối mà em không thể phản đối được thật bởi vì hai làn môi của cô ta như có phép mầu nhiệm, vừa chạm vào da thịt của em là em đã thấy rờn rợn những cảm xúc khoái lạc mênh mông.
Chỉ với một cái miệng xinh xinh mềm mại,gái mông cổ cô y tá dẫn đưa em tử ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hai đứa tôi cố gắng làm ra vẻ thờ ơ và lạc quan.