Đến khi tôi đưa tay kéo khóa quần của Dũng xuống thì nghe giọng cậu ta lắp bắp:
– Chị… chị…
– Đừng kêu em bằng chị.
Tôi nói và đặt vào môi Dũng một nụ hôn nồng cháy. Nước nhờn rĩ ra, Miên quét lưỡi liếm hết, nuốt ừng ực như người chết khát lâu ngày. Phương bỏ chạy, Cường định rượt theo thì thấy từ trong chòi,chị dâu cả đám Tảo tóc dài rồ ga chạy ra. Bona ở có một mình, nhà cửa không ai quét dọn hơn tuần lễ nên bừa bộn và dơ dáy lắm.