May mà cậu ta nhắc cô, chứ lại quên thì sau này cái mầm mống của cậu ta nảy nở trong người cô, khi đó lại dỡ khóc dở cười nữa.
Từ trưa cho đến chiều,Vú To cả người Phương cứ bồn chồn, cứ ngó ngó ngoài cửa phòng. Bona nắc nhè nhẹ. Phần lớn tụi học sinh đã ra về, có đứa có mang áo mưa, có đứa không mang nhưng chắc nhà cũng gần nên đều vội vã chào Phương để tan lớp dù ngoài trời vẫn đổ mưa. Thầy giáo ngu ngơ, nhưng cô bé học trò thì rãnh rẽ hơn nên mọi chuyện cũng dễ dàng.