Hai bờ môi chạm vào nhau, hai chiếc lưỡi cũng tìm nhau, quấn chặt.
Một tay Khôi ôm chặt bầu ngực Thu, xoa bóp mạnh dần. Em đau quá chị ơi.
– Giữ yên đi,Phá Trinh sẽ mau hết đau thôi em. Lồn Sương cứ nhấp nha nhấp nhổm thụt ra sau cho con cặc đâm sâu vào.
– Nhanh đi em, trời sắp sáng rồi… ở ngoài này sợ có người nhìn thấy đó!
Khôi bắt đầu tăng tốc, nhanh dần và mãnh liệt hơn. Ông Hoan cũng không còn thường xuyên đi ra ngoài ăn nhậu hay hội họp với bạn bè, ông dành thì giờ ở nhà chăm bẵm cho con của Thư không khác gì một một đứa cháu nội.
Đôi lần đi làm về, bắt gặp ông Hoan chơi đùa hoặc cho ăn rồi tắm rửa cho con của mình, Thư không khỏi chạnh lòng thầm nghĩ phải chi ông Hoan là chồng của nàng thì đời mình sẽ hạnh phúc biết bao.